Mới đây, một thanh niên người Indonesia đã quay video “có một không hai” hết sức kỳ quặc của mình, hoàn toàn không làm gì trong 2 giờ 20 phút và đăng lên kênh YouTube riêng.
Anh đặt tên tiêu đề của Vlog là “2 JAM Nggak ngapa-ngapain” (2 GIỜ không làm gì). Tưởng chừng hành động kỳ quặc của mình sẽ không có ai quan tâm, nhưng video này đã tạo nên một cơn sốt lớn trong cộng đồng mạng với 683.000 lượt xem với 38.000 lượt thích.
Người đàn ông Indonesia ngồi nhìn ống kính, không làm gì trong hơn 2 tiếng
Video được tải trên kênh của YouTube của anh, có tên là “sobat miskin official” theo nghĩa đen liên quan đến những người Hồi giáo có cuộc sống khó khăn ở Bahasa, Indonesia. Sau khi video được lan truyền, nó đã trở thành một meme trên phương tiện truyền thông xã hội ở Indonesia.
Video gây sốt trên mạng xã hội thu hút hơn 680 nghìn lượt xem
Trên thực tế, video này đã trở thành một cú hích lớn và thậm chí là nguồn cảm hứng cho tất cả chúng ta. Đặc biệt nhờ video, số lượng người đăng ký kênh YouTube của anh trong tháng trước đã tăng lên 14.600 sub!
Nếu bạn là một trong những fan hâm mộ của danh hài Russell Peters thì có thể không còn xa lạ với một bộ phim hài nổi tiếng mà anh ấy đã làm trong một ngày. Điều này lý giải về những ý tưởng kỳ lạ trong video, khi mà người đàn ông có khả năng ngồi và nhìn chằm chằm vào ống kính trong vô thức và không suy nghĩ gì.
Youtuber người Indonesia chia sẻ lý do thực hiện video
Làm rõ về lý do tại sao thực hiện video, anh chia sẻ:
“2 GIỜ không làm gì cả, đó là tiêu đề trong video của tôi lần này. Có lẽ tôi nên chia sẻ một chút lý do tại sao video này được thực hiện. Mọi thứ bắt đầu từ chính xã hội ở Indonesia đang thôi thúc tôi dạo gần đây để tạo ra nội dung có thể giáo dục giới trẻ với một trái tim nặng trĩu và miễn cưỡng, do đó tôi tạo ra video này. Nhưng nếu chúng ta đề cập đến ảnh hưởng của nó, tất cả phụ thuộc vào các khán giả có thể học hỏi được gì qua video. Đó là lời khuyên duy nhất của tôi cho tất cả các bạn và hy vọng rằng bạn sẽ được giải trí và học hỏi được thứ gì đó từ video này”.
(Theo Saostar)