22 tuổi, bạn tốt nghiệp đại học, vì chuyên ngành của bạn không dễ tìm việc, mấy năm đầu bạn phải chạy xe ôm, giao hàng nhanh.
24 tuổi, bạn tìm được việc làm, công việc tiền lương cũng không cao, còn thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya.
30 tuổi, bạn kết hôn, đối tượng do bà mối giới thiệu, cha mẹ hỏi bạn có thích cô gái ấy không, bạn gật đại: "thích ạ."
33 tuổi, sức khỏe bạn càng ngày càng kém đi, tăng ca càng ngày càng ít, tốc độ thăng tiến cũng càng ngày càng chậm. Cô vợ được thiên hạ ban cho kia nói với bạn: "con gái mình sắp lên mẫu giáo, song ngữ một tháng 6 triệu." Bạn nhíu mày, cô ấy không chịu được nữa, "con anh Lộc, một tháng 12 triệu kìa!" "anh đã như vậy, anh muốn con anh cũng thất bại sao?!" bạn im lặng, trở về phòng đưa vợ 12 triệu, tiền ấy bạn tính sinh nhật tự thưởng cho mình bộ máy tính mới.
36 tuổi, con vào lớp 1. Thầy nói năm lớp một rất quan trọng, bạn cười nói, vâng vâng vâng, xin thầy quan tâm cháu dùm em, thầy thấy bạn chưa hiểu, chỉ cho bạn đường sáng: "phụ đạo một tháng khoảng.v..v." năm lớp 6, cô nói cấp hai rất quan trọng, bạn cười nói: "vâng vâng vâng, em đang tính lên đóng tiền học thêm cho cháu."
Có một ngày về đến nhà, con bé nói với bạn: "ba, con muốn học piano".
Dù bạn không còn phân vân nữa, câu "ba hiện tại mua không nổi" những tháng năm này bạn đã nói nhiều, nhưng lần này vẫn không thể nói nên lời. Cũng may con gái tương đối hiểu chuyện, bé nói: "không sao đâu ba, không được thì con học guitar cũng tốt." Bạn nhìn con gái ngoan, thấy vui vui trong lòng.
46 tuổi, con gái học phổ thông ở một trường không tồi lắm.
Một ngày nọ, bạn đang họp, nhận được điện thoại của giáo viên, trong điện thoại nói con bạn đánh nhau ở trường, mời phụ huynh lên trường giải quyết. Bạn rụt rè xin cấp trên kém hơn bạn 5 tuổi cho nghỉ, tới trường lại bị thầy dạy dỗ một trận, "anh làm phụ huynh mà không biết dạy con", bạn cười cười, vâng vâng vâng.
49 tuổi, con gái lên đại học.
Chuyên môn con học, bạn nhìn vào chẳng hiểu gì. Bạn chỉ biết là công việc chắc chắn không dễ tìm, mà học phí lại cực cao.
Một đêm nọ, bạn say khướt, về nói chuyện với con. Bạn nói những lời mà bạn từng rất ghét, "phải vì công việc sau này mà nghĩ, chọn nghề nào hot, đừng làm theo ý con nữa."
Bạn và con từ nói chuyện thành cãi lộn. Bạn phát hiện bạn già rồi, không cãi lại con gái nữa. Bạn nói không lại con bé, chỉ có thể hét: "tao là ba của mày đó!"
Con bé nhìn bạn, biết có tranh luận thế nào cũng vô ích, bạn không muốn nghe nữa. Khi con bé về phòng, bạn nghe vọng lại một câu: "con không muốn sống giống như ba."
Bạn không biết sao lại ngồi khóc, 50 tuổi đầu ngồi khóc.
Chắc là do rượu cay quá, có phải không? Chắc là do rượu cay quá rồi.
55 tuổi, con gái đi làm, dường như đã cảm thông với bạn một chút. 56 tuổi, con gái kết hôn. Bạn hỏi con có thích cậu trai kia không. Con bé quả quyết: "thích ạ." Bạn rất vui mừng.
60 tuổi, vất vả cả một đời, bạn muốn đi du lịch một chút.
Nửa kia đã bên bạn 30 năm qua, nhưng bạn vẫn thế thích cô ấy hay không cũng không rõ.
Bạn và cô ấy bắt đầu tính đường đi du lịch. Đã nhiều năm như vậy, cả hai vẫn bất đồng, vẫn cãi nhau. Rồi đâu cũng vào đấy, tất cả đã chuẩn bị xong, thì con gái nói: "ba má, chúng con bận rộn quá, giúp chúng con trông con nha?". Bạn rút vé máy bay, lại về như 30 năm trước.
70 tuổi, con của con gái cũng đã khá lớn, không cần mỗi ngày trông nom nữa. Bạn quyết định nói: "nhất định phải đi chơi một chuyến." Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi xuống vườn hoa dưới lầu mà thôi.
73 tuổi, bạn nằm trên giường bệnh viện, tỉnh lại sau hôn mê, xung quanh đầy người, bạn mơ mơ màng màng trông thấy bác sĩ lắc đầu, người chung quanh thần sắc trang nghiêm.
Bạn nhận ra, bạn sắp chết rồi. Bạn không có chút sợ hãi. Bạn đột nhiên tự hỏi: TA THỰC CHẤT ĐÃ CHẾT TỪ LÚC NÀO?
Bạn nhớ đến hôn lễ năm 30 tuổi, Hóa ra, lúc đó, bạn đã chết rồi.
Trước lúc lâm chung 3 giây, 73 năm cuộc đời bạn tua ngược lại về trước, 1 giây, 2 giây trôi qua, mặt bạn không chút cảm xúc.
Giây thứ 3, bạn đột nhiên cười.
Đó là năm 15 tuổi, bạn trông thấy một cậu bé đang ngậm một ổ bánh mì, đeo cặp đi theo một đám học sinh khác. Cậu bé ấy đi qua ban công cô bé nhà bên, hướng mắt nhìn về phía cửa sổ. Đó là cô bé mà bạn thầm thương năm 15 tuổi,
Bạn nghĩ không ra nàng trông như thế nào, bạn cố gắng nhớ lại.
3 giây trôi qua, người bên cạnh đột nhiên gào khóc, bạn rơi vào màn đêm không hay.
Tuyệt đại đa số nhân loại đã đi qua trái đất với cái sơ yếu lý lịch nộp cho Diêm Vương như thế này đây. Tỷ lệ người thuộc đám đông ở châu Phi, châu Á thì cao hơn. Rất nhiều ước mơ, dự định chỉ là tiếng thở dài trước khi lâm chung. Không phải họ thiếu tiền hoặc thiếu điều kiện như họ đã từng giải thích.
Nhưng rốt cục, họ đã thiếu cái gì để một đời người, không thể ghi tên mình vào sử xanh? Vết tích họ để lại mặt đất chỉ là tấm bia ghi số năm hưởng dương nhưng cũng không lâu thì bị xoá sổ, vì loài người không thể tìm được nghĩa trang nào vài ngàn năm, vài trăm năm, thậm chí trăm năm cũng hiếm?
Đời người ngắn như 1 cái chớp mắt của vũ trụ. Bạn ạ. Biết vậy để bớt phí thời gian. Ai nhận ra chân lý này thì sẽ biết cách triển khai những mong muốn tha thiết nhất của đời mình, vì quỹ thời gian không còn nhiều nữa.
Mục tiêu tối thượng của việc mình tồn tại không phải là danh, cũng không là lợi, mà là thay đổi cuộc sống của người khác theo hướng tốt đẹp hơn, còn gọi là giúp đời. Nếu bạn từng nghĩ vậy, thì bạn nên hành động. Chứ nói mà không làm thì nói làm gì?
Mình giờ đang thanh xuân 20 tuổi thì nhiều nhất cũng chỉ thở được 80 năm nữa, nhưng chỉ có 40 năm nữa là bình thường minh mẫn đủ sức khoẻ, quyết liệt triển khai thôi. Có tới 63 tỉnh thành và 200 quốc gia trên thế giới, bao nhiêu nơi sơn thuỷ hữu tình, bao nhiêu vùng đất khác lạ, bao nhiêu mảnh đời bất hạnh cần chúng ta chìa 1 bàn tay, bao nhiêu đứa trẻ đang cần cơ hội để thay đổi số phận, bao nhiêu vùng đất khô cằn đang cần trí tuệ của mình để được phồn vinh.
Một người không dám làm, không dám đi, không dám chi tiền, không dám cho đi, không muốn giúp người, không dám này không dám kia... là bởi vì 2 chữ SỢ MẤT ngự trong đầu họ. Vài ba chục năm sau, sẽ đến lúc chẳng thế nào sở hữu được mãi. Sợ mất rồi đến lúc sẽ mất tất cả, không thể đọc những dòng chữ như thế này vào mỗi buổi sáng được nữa, ai cũng vậy mà.
Nghĩ về phút cuối đời mình, một cuộc đời như một bộ phim mà mình vừa là biên kịch, vừa là đạo diễn, vừa là diễn viên. Bạn lên kịch bản và bấm máy đi.
Lúc chết, Diêm Vương sẽ hỏi "người này là ai, lúc ở dương thế đã làm được gì, đã giúp được ai" thì mình có cái profile hay CV thú vị tí mà trình lên chứ!
Lấy link