Trong thời đại phim ảnh tràn ngập kỹ xảo số, cảm giác thực tế thứ khiến khán giả rùng mình co người theo từng pha hành động đang ngày càng hiếm. Nhưng vẫn còn đó hai bộ phim đủ sức kéo khán giả trở lại rạp với trái tim đập thình thịch và bàn tay mướt mồ hôi vì căng thẳng.
Không chỉ xem phim, bạn đang tham gia vào nó
Sự khác biệt lớn nhất giữa hai bộ phim không nằm ở cốt truyện hay diễn xuất mà là ở mức độ cơ thể bạn phản ứng khi ngồi trong rạp. Trong Top Gun Maverick, bạn thấy mình bị ép ngược vào ghế khi máy bay phóng lên không trung. Khi Tom Cruise lật nhào máy bay, phần bụng bạn siết lại theo phản xạ tự nhiên.
Điều này không đến từ CGI, mà đến từ việc phim quay thật trên những chiếc F/A-18 thật với diễn viên thật ngồi bên trong. Máy quay Sony Venice được đặt ngay trong buồng lái, ghi lại ánh mắt thật sự của người diễn khi phải chịu lực G cực lớn. Kết quả là bạn không chỉ xem hình ảnh, bạn trải nghiệm trạng thái sinh lý của phi công.

F1 The Movie cũng không kém phần kịch tính. Nhưng cảm giác nó mang lại lại khác. Đây không còn là sự choáng ngợp bởi độ cao mà là sự rùng mình bởi tốc độ mặt đất. Khi Brad Pitt nhấn ga chiếc xe đua APXGP lao qua khúc cua với vận tốc gần 300 km/h, âm thanh động cơ dội vào ngực khiến khán giả có cảm giác như bị cuốn vào đường đua.
Máy quay được gắn trực tiếp trên thân xe thật, không phải mô hình mô phỏng. Mỗi cú va nhẹ, mỗi tia lửa dưới gầm xe đều là thật. Bạn cảm thấy mình đang ngồi trong buồng lái, không còn là người xem đứng ngoài nữa.

Sự hấp dẫn không cần CGI
Cả hai phim đều có chung một đạo diễn là Joseph Kosinski người nổi tiếng với triết lý "quay thật mọi thứ có thể quay thật". Trong một cuộc phỏng vấn với Time Magazine, ông chia sẻ: "Khán giả có thể không biết rõ về kỹ thuật quay phim, nhưng cơ thể họ sẽ phản ứng rất thật trước cảnh quay thật. Đó là bản năng". Không cần hiểu kỹ thuật IMAX hay thiết bị quay Sony Venice, khán giả vẫn cảm nhận rõ ràng một điều: mọi chuyển động đều có khối lượng và gia tốc.
Trong Top Gun Maverick, bạn cảm thấy rõ lực kéo khi máy bay chạm đất. Mọi âm thanh đều có độ rung. Trong F1 The Movie, cảm giác ấy còn trực tiếp hơn. Mặt đường rung lên bên dưới, tiếng ma sát lốp xe không hề được tạo bằng hiệu ứng giả. Nhạc nền của Hans Zimmer không lấn át âm thanh động cơ mà hòa quyện để tăng cảm giác "mặt đất đang trôi ngược lại phía bạn".

Khi cảm giác thật tạo ra phản ứng thật
Trong các bài thử nghiệm từ Dolby Labs và Sony Emotion Lab, Top Gun Maverick khiến nhịp tim khán giả tăng trung bình 20 nhịp mỗi phút ở các cảnh diễn bay chiến thuật. Với F1 The Movie, kết quả còn thú vị hơn. Các camera theo dõi mắt và cử động cho thấy người xem thường né đầu theo phản xạ khi xe đua áp sát camera. Đây là minh chứng cho thấy bộ phim không chỉ gây xúc cảm mà còn đánh lừa cả hệ thần kinh vận động.
Đường đua cảm xúc: Ai dẫn đầu
Nếu Top Gun Maverick tạo ra cảm giác choáng ngợp bởi chiều sâu không gian và áp lực không khí thì F1 The Movie đánh mạnh vào tốc độ và âm thanh mặt đất. Một bên khiến bạn muốn bay, một bên khiến bạn muốn nép người xuống vì cú rồ ga bất ngờ. Điểm chung của cả hai là cảm giác thật không thể sao chép bằng CGI.

Nếu phải chọn một người chiến thắng trong cuộc đua hành động thực tế, Top Gun Maverick có phần nhỉnh hơn một chút. Không chỉ bởi mức độ đầu tư quay trên không thực tế cao hơn mà vì nó tạo ra một trải nghiệm điện ảnh tổng thể vừa vật lý vừa cảm xúc.
Tuy nhiên, điều này cũng còn tùy vào gu xem phim, cảm nhận của từng người. Hai bộ phim này đều có những điểm ấn tượng riêng mà ít bộ phim hành động nào gần đây có thể làm được.
Lấy link